Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Một ngày

PN - 23g.

Đang mơ màng thì bị tiếng khóc của con Bi đánh thức. Đầu óc ong ong, khắp người đau ê ẩm. Trận say rượu hôm qua vẫn khiến mình chưa kịp hoàn hồn.

Uể oải, mắt nhắm mắt mở sang phòng bên. Con Bi đang khóc i i. Bên cạnh là thằng Đức, anh trai nó, đang vỗ vỗ bàn tay nhỏ lên vai em. Nó vừa ngủ vừa ru em. Lão anh mình vẫn chưa về. Khắp căn phòng nhỏ bừa bộn. Mẹ lại đi thăm chị Hoài sáng nay. Mình bế con Bi lên dỗ: "Bi ngoan, Bi ngoan của cô nào...". Con Bi quàng tay ôm chặt cổ mình, ri ri một lúc rồi im.

Con Bi ngủ rồi nhưng mình chẳng thể nào nhắm mắt được. Đồng hồ đã chỉ 12g khuya. Lão biết hôm nay mẹ vắng nhà nên cố ý về muộn. Bấy lâu nay, lão ban cho bản thân cái quyền được chán đời, bỏ mặc việc chăm sóc hai đứa nhỏ cho mẹ và mình. Hôm nào về nhà cũng sặc mùi thuốc lá. Có lẽ, lão dành phần lớn thời gian để hút thuốc. Mà lão không biết uống rượu, nên muốn tiêu sầu bằng rượu thì chỉ cần một chén là say quên chết. Chẳng hề giống chị dâu, họ thật khác nhau. Vậy mà đã có thời họ sáp làm một.

1g.

Sao hôm qua mình lại uống nhiều đến thế? Đến nỗi, đất trời nghiêng ngả và chẳng biết gì nữa. Mà có phải mình buồn bã, chán đời chi đâu. Trái lại, còn rất yêu đời ấy chứ. Sáng nay biết chuyện, Tấn càu nhàu: "Em sao thế? Trước nay có bao giờ em như thế đâu?". Mình cười hì hì, cố ý dài giọng, vừa để chữa ngượng, vừa trêu Tấn: "Anh à, chuyện này rất thú vị. Say rượu ấy mà. Em phát hiện ra một điều: Muốn yêu ai đó, trước hết hãy yêu chính mình". "Và em yêu chính mình bằng cách này sao?". "Anh đừng khắt khe thế! Say rượu, có trầm trọng gì đâu. Say rồi sẽ tỉnh. Tỉnh rồi ta vẫn là ta, mọi người vẫn là mọi người. Có điều, khi say người ta dễ có dũng khí để nói những điều mà bình thường không dám nói. Sợ nhất là không bao giờ say và không bao giờ tỉnh".

Nhưng hôm qua, trong nồng nàn men say ấy, mình có nói với ai là mình yêu Tấn không nhỉ?

"Em nói nghe chẳng giống người lần đầu say tí nào. Mà giống hệt chị anh".

Phải rồi. Đó chính là những lời của chị Tấn, chị dâu mình. Mình đã từng sống chung một mái nhà với chị ấy bảy năm, xem ra đã lĩnh hội được nhiều điều thú vị từ chị.

Chị ấy, ngày chưa về làm dâu, đã tỏ ra là một cô gái khác người. Đẹp và ngông. Chị thường bảo: "Uống rượu cũng thú vị lắm chứ, sẽ phân biệt được ai hay ai dở, ai tốt ai xấu". Rồi chị cười rất thoải mái: "Chị giống bố đấy, sinh thời ông cụ cưng chị lắm, cưng hơn thằng em chị nhiều. Thằng đó chỉ được mỗi đẹp trai...". Vậy mà giữa những người bạn trai mạnh mẽ, sôi nổi, không hiểu sao chị lại bị hút hồn bởi lão anh mình, người cả ngày chẳng nói được một câu ra hồn.

4g.

Có tiếng lách cách mở khóa, và tiếng bước chân nặng nề của lão anh. Từ ngày vợ bỏ đi, lão đâm ra ham làm giàu tợn. Lão sẵn sàng nhận mọi việc để làm thêm.

Một hình thức chạy trốn?

Nếu biết sau bảy năm chung sống mà buồn thế thì họ đã chẳng cố mà lấy được nhau. Dẫu có thời họ rất hạnh phúc.

"Sao chị lại "đổ” vì anh của em? Lão ấy có biết tán gái bao giờ đâu!". Ngày họ yêu nhau, mình đã hỏi chị dâu như thế. Chị cười nghiêng ngả.

Ngày ấy, bố mẹ mình phản đối dữ lắm. Bố còn tuyên bố thẳng thừng với lão anh: "Mày cưới nó về thì tao ra khỏi nhà lập tức. Có nó thì không có tao. Chọn đi!". Cuối cùng, chị ấy vẫn về làm dâu, và bố cũng chẳng đi đâu. Ông chỉ than trời: "Cái duyên cái số sao nghiệt ngã!".

Ngày cưới, chị muôn phần xinh đẹp, còn Tấn buồn xo, mắt hoe đỏ như khóc. Trước khi lên xe hoa, chị kéo Tấn lại gần, mắng: "Cái thằng hâm, chị đi lấy chồng mà cũng khóc!". Chiếc xe hoa lao vút, xác pháo tả tơi mặt đất. Tấn đứng đầu ngõ trông theo.

Bố mẹ mất sớm nên chị phải cáng đáng mọi việc trong nhà như một huynh trưởng. Về nhà chồng mà lúc nào chị cũng chạy ngược chạy xuôi hơn chục cây số về xem em trai ăn uống ngủ nghê thế nào. Mãi đến khi sinh thằng cu Đức, chị mới chịu ngồi yên. Khi đó mình lại phải mỗi tuần đến thăm Tấn thay chị.

Mình thân với Tấn tự nhiên như vốn dĩ.

Nhiều khi nhớ Tấn vô cùng.

7g.

Tấn xuất hiện trước sự ngạc nhiên của mình.

"Anh đến xem em đã khỏe chưa, tiện thể đưa cu Đức đi học hộ em luôn".

"Anh đi mười cây số đến đây chỉ đơn giản để làm những việc ấy à?".

"Ừ", Tấn cười rồi bế cu Đức lên, hôn chùn chụt vào đôi má căng mọng của thằng bé. Hai cậu cháu líu tíu hòa vào dòng người mải miết trôi. Lạ thật. Từ ngày phát hiện ra mình nhớ Tấn, mỗi lần khép cửa, lại có cảm giác thêm một người họ Nguyễn sắp bước vào nhà mình, bước vào cuộc đời mình.

"Khi một người luôn nhớ đến một người, đó có phải là yêu không chị?".

Chị dâu nhìn mình cười rất khó hiểu: "Có thể em ạ”.

Bây giờ, nhiều khi mình vẫn băn khoăn tự hỏi: Tại sao chị dâu và lão anh mình lại không yêu nhau nữa? Tại sao họ đòi kết hôn cho bằng được rồi lại đòi ly hôn cho bằng được? Nếu bây giờ bố có sống lại và trông thấy cảnh này, chắc bố cũng chán ngán mà chết thêm lần nữa.

Sự tan vỡ của họ xảy ra từ khi nào nhỉ? Từ khi điện thoại di động của chị dâu có những cuộc gọi mà chị không muốn ai nghe thấy. Từ khi những đêm tình cờ mình bắt gặp chị một mình ở lan can nhắn tin cho ai đó.

"Chị sống với anh em bảy năm mà không biết rõ anh em sao? Ông ấy đâu phải xấu xa".

"Nếu bây giờ nhắm mắt lại, em có nhớ rõ từng chi tiết trong lòng bàn tay em không? Đến bàn tay kè kè bên mình từ bé tới lớn mà mình còn không biết rõ, huống chi là một con người!".

Mình chưa từng gặp người đàn bà nào khiến mình vừa ngưỡng mộ, vừa căm ghét như chị.

12g.

Thở dài. Mình có thói quen thở dài mỗi khi nhớ đến Tấn. Thằng cu Đức đang coi hoạt hình cũng bị tiếng thở dài của mình gây chú ý:

"Sao lại phải thở dài hả cô?".

"Cô không biết, nhưng chắc là thở dài sẽ khiến người ta nhẹ lòng hơn".

"Thế thì cháu cũng thở dài".

Nó nói và làm thật, khiến mình bật cười. Tội nghiệp, từ ngày xa mẹ, nó thành ông cụ non mất rồi. Nhớ hồi chị dâu mới bỏ đi, lão anh mình phải lo cho con. Con Bi khóc, lão bế nó và ru với giọng oang oang như lệnh vỡ: "À ơi... cái Bống là cái Bống bang. Kéo sảy kéo sàng cho mẹ nấu cơm." Thằng cu Đức nhảy chồm lên đùi bố hỏi: "Bố ơi... Cái Bống là cái gì ạ?". Lão anh mình đờ mặt nhìn thằng con bảy tuổi chẳng biết trả lời sao.

"Vì sao tình yêu lại chết hả anh?". Mình không kiềm chế được bức xúc khi nghĩ về vợ chồng lão anh, nên hỏi Tấn. Tấn im lặng, mắt nhìn xa xôi rồi hỏi lại: "Mà em có biết, mỗi ngày trên quả đất có bao nhiêu người yêu nhau và chia ly không?". "Bao nhiêu ạ?". "Không biết. Nhưng dù thế nào thì trái đất vẫn quay đủ 365 ngày quanh mặt trời".

19g.

Mẹ về từ chiều, hỏi đêm qua lão anh mình có về muộn không. Mình không dám nói thật, vì sợ mẹ buồn. Mẹ bảo, lên thăm chị Hoài, gặp một cô bé được lắm. Cô ta mới chuyển đến sống cùng dãy nhà trọ với bọn chị Hoài. "Nó cũng lấy chồng rồi, nhưng phải bỏ vì thằng đó nghiện ngập. Thôi thì rổ rá cạp lại. Cả nó và anh mày đều cần có một gia đình".

Khổ thân mẹ. Từ ngày chị dâu bỏ theo trai, mẹ ức lắm. Mẹ vốn đã ghét chị dâu, ghét lây sang cả Tấn. Mỗi lần Tấn đến thăm, mẹ đều phản ứng ra mặt. Mẹ còn tích cực đi tìm vợ mới cho lão anh mình. Trong một năm mà mẹ đã tìm được tới sáu đám. Nhưng anh mình nào thèm đếm xỉa tới. Lão ấy chán hôn nhân lắm rồi. Có lần lão bảo với mình: "Này em gái, đừng nghĩ tất cả đám đàn bà con gái trên đời này đều lấy chồng mà em nhất định phải lấy đấy nhé. Không phải ràng buộc với ai là sướng nhất".

Mãi đến giờ mình vẫn băn khoăn: sao một người yêu thương và có trách nhiệm với em trai hết mực như chị dâu lại có thể dễ dàng từ bỏ chồng con như thế?

Mình chẳng giận lão anh, có giận cũng chẳng làm được gì? Nhân loại hạnh phúc hay đau khổ đều vì một chữ yêu cả.

22g.

Khuya lắc, Tấn đưa mình về.

Đã mấy năm rồi mình và Tấn cứ đi bên nhau như thế. Hết mùa đông đến mùa hạ, mùa thu, rồi lại mùa đông, chỉ để cùng nhau triết lý vu vơ về cuộc đời.

Mỗi ngày bạn có biết trên đời này có bao nhiêu người chết đi, bao nhiêu em bé mới sinh ra, bao nhiêu người hạnh phúc hay đau khổ không? Có những thống kê, nhưng bao giờ cũng kèm theo chữ "chưa đầy đủ”. Và sẽ chẳng bao giờ đầy đủ.

"Mà này. Anh vẫn muốn biết sao hôm kia em uống rượu đến say như thế?".

Có gì đâu, trái đất vẫn quay, bất luận con người ở trên đó đang làm gì. Hết ngày rồi lại đến đêm, 365 ngày một năm, không thay đổi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét