Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Thơ Văn Công Hùng

PN - Sinh ra ở Huế, nhưng nhận Gia Lai làm quê hương và yêu như máu thịt - Văn Công Hùng là một trong những gương mặt thơ tiêu biểu của Tây Nguyên.

Đã in đến bảy tập thơ nhưng với anh "thơ vẫn là người tình bí ẩn", là "những ngôi sao đỏ cháy thầm bên nhau".

Lê Minh Quốc

Những dòng nước mắt về đâu

Tường vi thì mỏng vào chiều
Em khêu nỗi nhớ theo liêu xiêu gầy
Đã vắt đến kiệt bàn tay
Đã mưa mưa đến tận ngày nước rong
Đã từng khóc đỏ cơn mong
Đã thôi ngọn nến cháy trong đốt ngoài

Người thì đã tận mù khơi
Đã tan xác pháo đã chơi vơi mùa
Người đương bằn bặt sim mua
Người lên mạn bắc bỏ bùa phương nam
Trăm ngàn vạn ước mơ nằm
Những ngôi sao đỏ cháy thầm bên nhau

Những dòng nước mắt về đâu
Về đâu những mối tình đầu vu vơ
Bây giờ nắng lạnh gió hờ
Những người lính trẻ nằm chờ trăng lên...

Sáng nay

Ngày qua cầu rưng rưng cháy gió
Đội rế lên đầu em hóa cô dâu

Lá chanh hong tóc tìm nhau
Bờ ao lập lòe đom đóm

Tượng đá chênh vênh sườn núi
Sao bắt tình yêu phải chết một mình...

Sáng nay hoa đầy phố
Người đàn bà răng đen
Người đàn bà mặc váy
Người đàn bà ôm con
Ngơ ngác
Sáng nay hoa không còn để bán
Sáng nay cười nhiều hơn
Hát nhiều hơn
Sáng nay tiêu tiền không cần đếm
Sáng nay xăng hạ giá năm trăm đồng
Mắt em vẫn đen như là không thể khác
Sáng nay, bấc
Có người tìm mắt bão để tặng nhau

Sáng nay con đường mở nắng
Hoang mang bước về chân mây...

Cao nguyên ngày tôi mới

Cơn gió chảy về đâu?
Lau ngả về phía ấy

Những bông dã quỳ
Ngược lại
Quẫy vàng trời

Dắt tay nhau. lạnh
Bàn chân bấu đất nồng nàn

Không phải cứ bên nhau là xa cách
Nhiều khi chưa gặp đã quen rồi

Thì ráng chiều nào mà chả thế
Nao nức rồi sập xuống phía không đêm
Để lại chân trời vỡ trắng
Ta đi về phương ấy chờ em...

Cao nguyên ngày tôi mới
Một miền thu mưa giăng...

Thản nhiên mây trắng

Tôi xoay một nửa quân cờ
Rượu vang mê mải như giờ đồng lên
Mẹ đau cho tuổi cho tên
Em ban một ngọn gió mềm trong veo

Tôi buông một sợi dây diều
Cỏ xanh khờ dại giữa chiều đồng cô
Chân buồn những bậc nhấp nhô
Một ly vắng một lũng lô mắt người

Tôi làm ra nắng mà cười
Làm say mà nhớ rũ mười kiếp đau
Dùng dằng nào trước nào sau
Nửa thân góc bể nửa màu non cao

Lửng lơ ngược một câu chào
Phập phồng máng cỏ ngôi sao phong tình
Giời đày sáng tuổi chìm tên
U ơ hang đá mà quên chính mình

Sáng ra gặp một vô hình
Thấy vơi cơn gió chùng chình đang rơi
Ù oa một cõi một đời
Thản nhiên mây trắng
Tơi bời và trôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét